Tin Cập Nhật
|
|
|
| |
|
Những Bài Viết Cùng Thể Loại |
Có một vị quốc vương, một hôm cảm thấy đời sống sao vô vị quá, chẳng còn gì vui thú. Rồi ông nghĩ: Ta nên tìm một vị thầy dạy cho mình cách sống hạnh phúc, tự tại.
Thế là quốc vương xuất cung, đi khắp nơi tìm kiếm một vị thầy ưng ý nhưng xem ra chẳng có ai làm ông hài lòng. Theo ông thì vị thầy lý tưởng phải là một người có phong cách giải thoát, tự tại, nội tâm lúc nào cũng an lạc. Tiếc thay, hễ các thầy vừa biết rõ ông là vua thì lập tức họ mất bình tĩnh ngay, không còn vẻ an lạc tự tại vốn có. |
Xem tiếp... |
|
Mỗi buổi sáng rằm và mùng một, tôi đều đem hoa lên chùa cúng Phật. Hoa Lam, đứa cháu gái bé nhỏ của tôi, những lần được nghỉ học ở nhà đều nằng nặc đòi đi theo. Tôi tật nguyền, phải ngồi xe lăn từ nhỏ, không thể coi ngó nó, nên tôi thường từ chối. “Thôi, cháu ở nhà chơi với ngoại đi. Ngoại nằm một mình buồn lắm!”. “Nhưng cô ơi, ngoại bảo cháu lên chùa nhìn ông Phật lớn, coi thử ổng đã đứng dậy chưa?”. Tôi đưa mắt nhìn mẹ như cầu cứu. Mẹ tôi khẽ gật đầu: “Cho nó lên chùa cho quen đi con. Mẹ nằm ở nhà yên tĩnh niệm Phật cũng được mà, không buồn đâu!”. |
Xem tiếp... |
|
Một dạo Thiện Hữu cùng với vài Sa Môn khác đến nghỉ ngơi trong khu vườn chơi mà Kiều Lan, người kỹ nữ đã dâng cúng đồ đệ của đức Phật. Chàng nghe nói về một người lái đò già ở bên sông, cách một ngày đường, mà nhiều người cho là một hiền nhân. Khi Thiện Hữu lên đuờng khất thực, chàng chọn con đường ngang khúc sông ấy, hăm hở muốn thấy được người lái đò kia, vì tuy chàng đã sống theo giới luật và được những người sư đệ kính trọng nhờ tuổi tác và đức khiêm cung, chàng vẫn còn thao thức trong tâm hồn, sự tìm tòi của chàng vẫn không được thỏa mãn |
Xem tiếp... |
|
Vết thương làm đau nhói tâm can chàng khá lâu. Tất Đạt đón nhiều hành khách sang sông, có con cái đi theo, và chàng không thể nhìn ai mà không sinh lóng ganh tị với họ, không nghĩ rằng: Biết bao nhiêu người có được cái hạnh phúc lớn lao đó tại sao ta lại không? Cả đến những người ác tâm, trộm cướp cũng có con cái, thương yêu |
Xem tiếp... |
|
Sợ hãi, mếu máo, đứa con đã dự lễ an táng của mẹ; sợ hãi, buồn rầu, nó đã lắng nghe Tất Đạt chào nó là con chàng và đón mời nó trong túp lều của gương mặt xanh xao trên ngọn đồi nghĩa địa, nhìn ra xa, khép lòng lại, chiến đấu với định |
Xem tiếp... |
|
Ta sẽ ở lại bên con sông này. Tất Đạt nghĩ. Cũng cùng con sông này ta đã đi qua trên con đường về kinh thành. Một người lái đò thân thiện đã đưa ta sang sông. Ta sẽ đến ông ấy. Con đường đưa ta đã một lần đưa ta từ mái chòi của người đến một đời sống mới mà bây giờ đã cũ và chết. Con đường hiện tại của ta, cuộc đời mới của ta cũng sẽ bắt đầu từ đấy! |
Xem tiếp... |
|
Tất Đạt đi lang thang vào rừng, đã xa thành thị và chàng chỉ biết một điều rằng chàng không thể trở về, rằng cuộc đời chàng đã sống nhiều năm qua bây giờ đã hết, chàng đã nếm trải đến một độ buồn nôn. Con chim hoàng oanh đã chết, cái chết của nó, mà chàng đã chiêm bao, chính là cái chết của con chim trong lòng chàng. |
Xem tiếp... |
|
Trong một thời gian khá lâu, Tất Đạt sống nếp sống của thế tục mà không dự phần vào thế tục. Những giác quan mà chàng đã kiềm chế suốt những năm dài say mê sống đời khổ hạnh, bây giờ lại được vùng dậy. Chàng đã nếm mùi của cải, đam mê và thế lực, nhưng chàng vẫn còn là Sa Môn một thời gian rất lâu trong tâm khảm nàng Kiều Lan khôn khéo đã nhận thấy điều này. Đời chàng luôn luôn được hướng dẫn bởi nghệ thuật suy tư, đợi chờ và nhịn đói. Những con người của thế tục, những thương nhân, vẫn còn xa lạ với chàng cũng như chàng cách xa họ. |
Xem tiếp... |
|
Tất Đạt tìm đến Vạn Mỹ, người thương gia, và được chỉ vào một biệt thự giàu có. Gia nhân đưa chàng qua những tấm thảm rộng vào một phòng ở đấy chàng ngồi đợi người chủ nhà.
Vạn Mỹ đi vào, ông ta người hoạt bát, dẻo dai, tóc hoa râm, đôi mắt thông minh khôn khéo và cái miện đầy nhục cảm. Chủ, khách thân mật chào nhau. Người thương gia bắt đầu:
- Tôi được nghe nói ngài là một người Bà La Môn có học thức, nhưng muốn đi tìm việc với một thương gia. Vậy thì ngài túng thiếu lắm sao, nên đi kiếm việc làm? |
Xem tiếp... |
|
Tất Đạt học thêm trên mỗi bước đường một điều mới mẻ, vì vũ trụ đổi thay, và chàng đang ở trong vũ trụ. Chàng thấy mặt trời lên trên núi rừng, và lặn ở bãi xa. Ban đêm chàng nhìn thấy những vì sao trên nền trời và mảnh trăng lưỡi liềm như một con thuyền trôi trong màu xanh thẳm. Chàng thấy cây cối, trăng sao, loài vật, ráng trời, hoa đá, cỏ hoa, suối và dòng sông, sương lấp lánh trên bụi bờ buổi sớm |
Xem tiếp... |
|
Trở Về Tiếp Theo |
|
|
|
|
|
|
|
Kinh Pháp Cú
|
|
|