Tin Cập Nhật
|
|
|
| |
|
Cỡ chữ:
|
Câu Chuyện Dòng Sông (Thiện Hữu) |
Tác giả:
Hermann Hesse (TN Trí Hải dịch) |
Một dạo Thiện Hữu cùng với vài Sa Môn khác đến nghỉ ngơi trong khu vườn chơi mà Kiều Lan, người kỹ nữ đã dâng cúng đồ đệ của đức Phật. Chàng nghe nói về một người lái đò già ở bên sông, cách một ngày đường, mà nhiều người cho là một hiền nhân. Khi Thiện Hữu lên đuờng khất thực, chàng chọn con đường ngang khúc sông ấy, hăm hở muốn thấy được người lái đò kia, vì tuy chàng đã sống theo giới luật và được những người sư đệ kính trọng nhờ tuổi tác và đức khiêm cung, chàng vẫn còn thao thức trong tâm hồn, sự tìm tòi của chàng vẫn không được thỏa mãn.
Chàng đến bờ sông và nhờ người lái đò đưa chàng qua bờ bên kia. Khi họ đã đến bến, chàng nói với người lái đò:
- Ông thật tốt với những Sa Môn khất sĩ, ông đã đưa rất nhiều chúng tôi sang sông. Thế ra ông cũng là một người đang tìm con đường chánh đạo sao?
Đôi mắt già nua của Tất Đạt thoáng hiện nụ cười khi chàng đáp:
- Người tự gọi mình là một kẻ tìm kiếm sao, hỡi thầy tỳ kheo, khi trông người cũng khá tuổi tác, và lại mặc áo tăng sĩ của Đức Cồ Đàm?
- Tôi già nua thật, Thiện Hữu nói nhưng tôi chưa bao giờ ngưng tìm kiếm. Tôi sẽ không bao giờ thôi tìm kiếm. Đấy như là định mệnh của tôi. Tôi đoán hình như người cũng đã tìm kiếm. Người có thể nói cho tôi nghe chút đỉnh về điều đó không, hỡi ông bạn?
Tất Đạt đáp:
- Có cái gì xứng đáng cho tôi nói với ngài đâu, trừ ra rằng ngài tìm kiếm quá nhiều, và bởi ngài tìm kiếm quá nhiều ngài không thể nào gặp được.
- Sao lại như thế? Thiện Hữu hỏi.
- Khi một ngườitìm kiếm, thì thường thường anh ta chỉ thấy có điều mà anh ta tìm kiếm; và anh ta không thể gặp được cái gì, không thể thu nhận được gì, bởi anh ta chỉ nghĩ về điều anh ta đang tìm, bởi anh ta có một mục đích, và bị ám ảnh vì mục đích, nhưng "Gặp" có nghĩa là tự do tự tại, sẵn sàng đón nhận, không có mục đích cố định nào. Hỡi người tìm tòi, vì trong khi cố đạt mục đích, Ngài không thấy bao nhiêu là sự thật trước mắt Ngài.
- Tôi vẫn chưa hiểu thấu. Ngài muốn nói gì?
Tất Đạt bảo:
- Có một lần, vị Sa môn đáng kính ơi, cách mấy năm qua, Ngài đến sông này và trông thấy một người ngủ ở đây, Ngài ngồi bên cạnh kẻ kia để canh chừng giấc ngủ cho nó, nhưng Ngài lại không nhận ra người đang ngủ là ai, hỡi Thiện Hữu.
Quá ngạc nhiên, và như một người mắc phải bùa chú, vị Sa Môn trừng trừng nhìn người lái đò.
- Anh có phải là Tất Đạt không? Chàng e dè hỏi. Tôi lại không nhận ra anh lần này nữa! Tôi rất sung sướng được gặp lại anh, Tất Đạt. Rất sung sướng. Anh đã thay đổi rất nhiều, bạn ơi. Và bây giờ anh đã thành người lái đò sao?
Tất Đạt cười lớn, thân mật:
- Phải, tôi đã trở thành người lái đò! Nhiều người phải thay đổi khá nhiều và mặc đủ mọi chiếc áo. Tôi là một trong những kẻ ấy, bạn. Rất hoan nghênh bạn, Thiện Hữu, xin mời bạn ở lại đêm nay trong chòi tôi.
Thiện Hữu ở lại đêm ấy trong chòi và ngủ trên chiếc giường của Vệ Sử ngày xưa. Chàng hỏi người bạn thời niên thiếu kia rất nhiều câu hỏi. Và Tất Đạt có biết bao nhiêu câu chuyện để kể cho Thiện hữu nghe về đời chàng.
Khi đã đến lúc từ giã sáng hôm sau, Thiện Hữu ngập ngừng bảo bạn:
- Trước khi tiếp tục lên đường, Tất Đạt, tôi muốn hỏi anh một lời nữa. Anh có một lý thuyết nào không, một niềm tin hay hiểu biết mà anh chấp trì, giúp anh sống và hành độ |
Nguồn:
admin |
Số người xem:
3046
In Bài Này
Xem Góp Ý
Góp Ý
|
|
|
|
|
|
|
Những
Bài cùng Thể Loại :
|
|
Kinh Pháp Cú
|
|
|