Trang Chủ Chương Trình Phát Thanh Pháp Âm Quà Tặng Âm Nhạc Hình Ảnh Sinh Hoạt Vài Dòng Lưu Niệm Phim Truyện Phật Giáo và Phim Lễ Hội Tu Viện Hương Nghiêm Web Master
  Đức Phật dạy :  Quá khứ không truy tìm, Tương lai không ước vọng; Quá khứ đã đoạn diệt, Tương lai thì chưa đến; Chỉ có pháp hiện tại, Tuệ quán chính ở đây; Không động không rung chuyển, Biết vậy nên tu tập
      Giới Thiệu
      Tin Tức Sinh Hoạt
      Kinh Tạng
      Luật Tạng
      Luận Tạng
      Phật Học Căn Bản
      Tư Tưởng Phật Học
      Lịch Sử Phật Giáo
      Thiền Học Phật Giáo
      Triết Học Phật Giáo
      Văn Học Phật Giáo
      Giáo Dục Phật Giáo
      Nghi Lễ Phật Giáo
      Từ Bi Foundation
      GĐPT Huyền Quang
      Truyên Phật Giáo
Nhập Từ khóa cần tìm:
Xin nhập Tiếng Việt đã có sẳn:
    
Tin Cập Nhật
Tin Tức Phật Giáo Tuần Thứ 2 Tháng 12 Năm 2024
Tin Tức Phật Giáo Tuần Thứ 1 Tháng 12 Năm 2024
Tin Tức Phật Giáo Tuần Thứ 3 Tháng 11 Năm 2024
Tin Tức Phật Giáo Tuần Thứ 2 Tháng 11 Năm 2024
Tin Tức Phật Giáo Tuần Thứ 1 Tháng 11 Năm 2024
Tin Tức Phật Giáo Tuần Thứ 4 Tháng 10 Năm 2024
Tin Tức Phật Giáo Tuần Thứ 3 Tháng 10 Năm 2024
Tin Tức Phật Giáo Tuần Thứ 1 Tháng 10 Năm 2024
Tin Tức Phật Giáo Tuần Thứ 2 Tháng 9 Năm 2024
Tâm Thư Cứu Trợ
      Trang Chi Tiết
Cỡ chữ:  Thu nhỏ Phóng to
Câu Chuyện Dòng Sông (Tỉnh Thức)
Tác giả: Hermann Hesse (TN Trí Hải dịch)
           Khi Tất Đạt từ giã khu rừng trong đó đức Phật, đấng Toàn Thiện, ở lại, trong đó bạn chàng ở lại theo Ngài, chàng có cảm tưởng rằng, chàng vừa từ bỏ một tiền kiếp lại sau lưng, trong cụm rừng. Khi chàng từ từ bước trên đường, đầu chàng nghĩ liên miên về điều ấy.

      Chàng ngận ra chàng không còn là một con trai nữa, bấy giờ chàng là một người đàn ông. Chàng trực nhận rằng cái gì đó đã rời bỏ chàng, như một con rắn vừa thay vỏ. Một cái gì đó không còn ở trong chàng nữa, một cái gì đã theo chàng từ tấm bé và đã là một phần của người chàng: Lòng ham muốn có bổ sư và được nghe lời chỉ giáo. Chàng đã từ giã bậc thầy cuối cùng chàng gặp, cả đến vị thầy cao cả nhất, không ngoan nhất, thánh thiện nhất: Đức Phật. Chàng phải từ giã Ngài, chàng không thể chấp nhận lời chỉ giáo của Ngài.

      Con người suy nghĩ ấy tiến bước chậm rãi và tự hỏi: Ta muốn học cái gì từ những lời dạy và thầy học, và mặc dù họ dạy ta rất nhiều, cái gì họ không thể dạy cho ta? Và chàng nghĩ: Chính là tự ngã, đặt tính và bản chất của nó mà ta muốn biết. Ta muốn thoát ra khỏi tự ngã, nhiếp phục nó, nhưng ta không thể, ta chỉ có thể lừa dối nó, trốn thoát nó, lẩn tránh nó. Quả thế, không gì trong vũ trụ xâm chiếm ta nhiều như tự ngã, bài toán khó giải ấy, vấn đề tôi tồn tại, tôi là một và tách rời khác hẳn bao kẻ khác, rằng tôi là Tất Đạt... Thật không có gì trong vũ trụ mà tôi biết hơn là về chính tôi.

      Đang đi chậm rãi trên đường, chàng bỗng dừng lại, ý nghĩ vừa rồi đập mạnh vào trí chàng, và một ý nghĩ khác theo sau. Ấy là, lý do vì sao tôi không biết gì về tôi, lý do vì sao Tất Đạt đã vẫn xa lạ lạc loài đối với chính mình, chỉ do từ một điểm, một diểm độc nhất là tôi sợ hãy chính tôi, tôi đang trốn chạy. Tôi đang tìm kiếm đại ngã tiểu ngã, tôi muốn tự hủy mình, ra khỏi chính mình, để mà tìm trong khu vực thâm cung xa lạ cái nhân của mọi pháp, linh hồn sự sống, sự thiêng liêng, sự tuyệt đối. Nhưng khi làm thế, tôi tự đánh mất chính tôi.

      Tất Đạt nhìn lên quanh chàng, nụ cười thoáng trên mặt. Một cảm giác thức tỉnh từ giấc trường mộng chạy khắp người chàng. Chàng lại tiếp tục bước nhanh nhẹn, như một người vừa biết mình phải làm gì.

      Chàng thở mạnh và suy nghĩ: Phải, ta phải thôi trốn chạy bản thân ta, ta sẽ thôi nghĩ về tiêu ngã và những nỗi buồn nhân thế. Ta sẽ thôi hủy hoại thân này để đi tìm một mầu nhiệm nào đằng sau sự hủy diệt. Ta sẽ thôi học khổ hạnh hay bất cứ giáo lý nào khác. Ta sẽ học chính ta, là người học trò của chính ta; ta sẽ học ngay trong cái mầu nhiệm của Tất Đạt.

      Chàng nhìn quanh như mới thấy vũ trụ lần đầu. Thiên nhiên đẹp hẳn lên, kỳ lạ nhiệm mầu. Đây là mầu xanh, đây là mầu vàng, đây là mầu lục, trời và nước, cây và rừng tất cả đều đẹp, tất cả đều huyền bí và quyến rũ và giữa tất cả đó, chàng, Tất Đạt, kẻ vừa giác ngộ, đang tự tìm mình. Tất cả sự vật, tất cả sắc xanh hay vàng, dòng sông hay rừng cây lần đầu tiên diễn ra trước mắt Tất Đạt. Chúng không còn là phép lạ của thần Mara, chúng không còn là bức màn huyền hóa, không còn là những bề ngoài vô nghĩa mà các người Bà La Môn khing bỉ. Dòng sông là dòng sông, và nếu có cái nhất thể thiêng liêng trong Tất Đạt đang sống tìm tàng trong màu xanh kia và dòng sông nọ, thì đấy chính là sự hiện hữu của sắc màu, trời và rừng cây, và Tất Đạt. Ý nghĩ và thực tại không ẩn núp đằng sau sự vật, mà ở trong sự vật, trong mọi sự vật.

      Chàng đi nhanh hơn và suy nghĩ: Ta thật là ngu và điếc. Khi một người đọc bài để học thuộc, nó không khinh thường những từ ngữ và dấu chấm câu trong bài, không xem chúng lả ảo tưởng, tình cờ, chỉ là những cái vỏ vô vi, mà trái lại, đọc chúng và học, thích từng chữ. Còn ta thích đọc quyển sách vũ trụ và sách bản thân ta, mà lại đi khinh thường n
Nguồn: admin
Số người xem: 2788      In Bài Này     Xem Góp Ý     Góp Ý
    Những Bài cùng Thể Loại :
Tìm Thầy Không Dễ
Phật Ở Trên Cao Kia
Câu Chuyện Dòng Sông (Thiện Hữu)
Câu Chuyện Dòng Sông (Om)
Câu Chuyện Dòng Sông (Đứa Con)
Câu Chuyện Dòng Sông (Người Lái Đò)
Câu Chuyện Dòng Sông (Bên Bờ Sông)
Câu Chuyện Dòng Sông (Khổ Đau)
Câu Chuyện Dòng Sông (Giữa Xã Hội)
Câu Chuyện Dòng Sông (Kiều Lan)
1 2 3 4
Kinh Pháp Cú
Nếu thấy bậc hiền trí,
Chỉ lối và khiển trách,
Như chỉ chỗ chôn vàng,
Hãy thân cận người trí!
Thân cận người như vậy,
Chỉ tốt hơn, không xấu
Những người hay khuyên dạy,
Ngăn người khác làm ác,
Được người hiền kính yêu,
Bị người ác không thích.
Chớ thân với bạn ác,
Chớ thân kẻ tiểu nhân,
Hãy thân người bạn lành,
Hãy thân bậc thượng nhân.
Pháp hỷ đem an lạc,
Với tâm tư thuần định,
Người trí thường hoan hỷ,
Với pháp bậc Thánh thuyết.
Người trị thủy dẫn nước,
Kẻ làm tên nắn tên,
Người thợ mộc uốn gỗ,
Bậc trí nhiếp tự thân.
Như đá tảng kiên cố,
Không gió nào lay động,
Cũng vậy, giữa khen chê,
Người trí không dao động.
Như hồ nước sâu thẳm,
Trong sáng, không khuấy đục,
Cũng vậy, nghe chánh pháp,
Người trí hưởng tịnh lạc.
Người hiền bỏ tất cả,
Người lành không bàn dục,
Dầu cảm thọ lạc, khổ ,
Bậc trí không vui buồn.
Không vì mình, vì người,
Không cầu được con cái,
Không tài sản quốc độ,
Không cầu mình thành tựu,
Với việc làm phi pháp,
Vị ấy thật trì giới,
Có trí tuệ đúng pháp.
Ít người giữa nhân loại,
Đến được bờ bên kia,
Còn số người còn lại
Xuôi ngược chạy bbờ này.
Nhữngg ai hành trì pháp,
Theeo chánh pháp khéo dạy,
Sẽ đến bờ bên kia,
Vượt ma lực khó thoát.
Kẻ trí bỏ pháp đen,
Tu tập theo pháp trắng,
Bỏ nhà sống không nhà,
Sống viễn ly khó lạc.
Hãy cầu vui niết bàn,
Bỏ dục, không sở hữu,
Kẻ trí tự rữa sạch,
Cấu uế từ nội tâm.
Những ai với chánh tâm,
Khéo tu tập giác chi,
Từ bỏ mọi ái nhiễm,
Hoan hỷ không chấp thủ,
Không lậu hoặc sáng chói,
Sống tịch tịnh ở đời.
Trang Chủ   P.T Pháp Âm  Âm Nhạc  Gởi Thiệp  Hình Ảnh  Lưu Niệm  Phim Truyện
Copyright@2006 - Trung Tâm Phật Giáo - Chùa Việt Nam
10002 Synott Rd, Sugar Land, Texas 77478 .Điện Thoại (281) 575-0910