Tin Cập Nhật
|
|
|
| |
|
Cỡ chữ:
|
Câu Chuyện Dòng Sông (Tỉnh Thức) |
Tác giả:
Hermann Hesse (TN Trí Hải dịch) |
Khi Tất Đạt từ giã khu rừng trong đó đức Phật, đấng Toàn Thiện, ở lại, trong đó bạn chàng ở lại theo Ngài, chàng có cảm tưởng rằng, chàng vừa từ bỏ một tiền kiếp lại sau lưng, trong cụm rừng. Khi chàng từ từ bước trên đường, đầu chàng nghĩ liên miên về điều ấy.
Chàng ngận ra chàng không còn là một con trai nữa, bấy giờ chàng là một người đàn ông. Chàng trực nhận rằng cái gì đó đã rời bỏ chàng, như một con rắn vừa thay vỏ. Một cái gì đó không còn ở trong chàng nữa, một cái gì đã theo chàng từ tấm bé và đã là một phần của người chàng: Lòng ham muốn có bổ sư và được nghe lời chỉ giáo. Chàng đã từ giã bậc thầy cuối cùng chàng gặp, cả đến vị thầy cao cả nhất, không ngoan nhất, thánh thiện nhất: Đức Phật. Chàng phải từ giã Ngài, chàng không thể chấp nhận lời chỉ giáo của Ngài.
Con người suy nghĩ ấy tiến bước chậm rãi và tự hỏi: Ta muốn học cái gì từ những lời dạy và thầy học, và mặc dù họ dạy ta rất nhiều, cái gì họ không thể dạy cho ta? Và chàng nghĩ: Chính là tự ngã, đặt tính và bản chất của nó mà ta muốn biết. Ta muốn thoát ra khỏi tự ngã, nhiếp phục nó, nhưng ta không thể, ta chỉ có thể lừa dối nó, trốn thoát nó, lẩn tránh nó. Quả thế, không gì trong vũ trụ xâm chiếm ta nhiều như tự ngã, bài toán khó giải ấy, vấn đề tôi tồn tại, tôi là một và tách rời khác hẳn bao kẻ khác, rằng tôi là Tất Đạt... Thật không có gì trong vũ trụ mà tôi biết hơn là về chính tôi.
Đang đi chậm rãi trên đường, chàng bỗng dừng lại, ý nghĩ vừa rồi đập mạnh vào trí chàng, và một ý nghĩ khác theo sau. Ấy là, lý do vì sao tôi không biết gì về tôi, lý do vì sao Tất Đạt đã vẫn xa lạ lạc loài đối với chính mình, chỉ do từ một điểm, một diểm độc nhất là tôi sợ hãy chính tôi, tôi đang trốn chạy. Tôi đang tìm kiếm đại ngã tiểu ngã, tôi muốn tự hủy mình, ra khỏi chính mình, để mà tìm trong khu vực thâm cung xa lạ cái nhân của mọi pháp, linh hồn sự sống, sự thiêng liêng, sự tuyệt đối. Nhưng khi làm thế, tôi tự đánh mất chính tôi.
Tất Đạt nhìn lên quanh chàng, nụ cười thoáng trên mặt. Một cảm giác thức tỉnh từ giấc trường mộng chạy khắp người chàng. Chàng lại tiếp tục bước nhanh nhẹn, như một người vừa biết mình phải làm gì.
Chàng thở mạnh và suy nghĩ: Phải, ta phải thôi trốn chạy bản thân ta, ta sẽ thôi nghĩ về tiêu ngã và những nỗi buồn nhân thế. Ta sẽ thôi hủy hoại thân này để đi tìm một mầu nhiệm nào đằng sau sự hủy diệt. Ta sẽ thôi học khổ hạnh hay bất cứ giáo lý nào khác. Ta sẽ học chính ta, là người học trò của chính ta; ta sẽ học ngay trong cái mầu nhiệm của Tất Đạt.
Chàng nhìn quanh như mới thấy vũ trụ lần đầu. Thiên nhiên đẹp hẳn lên, kỳ lạ nhiệm mầu. Đây là mầu xanh, đây là mầu vàng, đây là mầu lục, trời và nước, cây và rừng tất cả đều đẹp, tất cả đều huyền bí và quyến rũ và giữa tất cả đó, chàng, Tất Đạt, kẻ vừa giác ngộ, đang tự tìm mình. Tất cả sự vật, tất cả sắc xanh hay vàng, dòng sông hay rừng cây lần đầu tiên diễn ra trước mắt Tất Đạt. Chúng không còn là phép lạ của thần Mara, chúng không còn là bức màn huyền hóa, không còn là những bề ngoài vô nghĩa mà các người Bà La Môn khing bỉ. Dòng sông là dòng sông, và nếu có cái nhất thể thiêng liêng trong Tất Đạt đang sống tìm tàng trong màu xanh kia và dòng sông nọ, thì đấy chính là sự hiện hữu của sắc màu, trời và rừng cây, và Tất Đạt. Ý nghĩ và thực tại không ẩn núp đằng sau sự vật, mà ở trong sự vật, trong mọi sự vật.
Chàng đi nhanh hơn và suy nghĩ: Ta thật là ngu và điếc. Khi một người đọc bài để học thuộc, nó không khinh thường những từ ngữ và dấu chấm câu trong bài, không xem chúng lả ảo tưởng, tình cờ, chỉ là những cái vỏ vô vi, mà trái lại, đọc chúng và học, thích từng chữ. Còn ta thích đọc quyển sách vũ trụ và sách bản thân ta, mà lại đi khinh thường n |
Nguồn:
admin |
Số người xem:
2788
In Bài Này
Xem Góp Ý
Góp Ý
|
|
|
|
|
|
|
Những
Bài cùng Thể Loại :
|
|
Kinh Pháp Cú
|
|
|