Tin Cập Nhật
|
|
|
| |
|
Cỡ chữ:
|
Câu Chuyện Dòng Sông (Người Lái Đò) |
Tác giả:
Hermann Hesse (TN Trí Hải dịch) |
Ta sẽ ở lại bên con sông này. Tất Đạt nghĩ. Cũng cùng con sông này ta đã đi qua trên con đường về kinh thành. Một người lái đò thân thiện đã đưa ta sang sông. Ta sẽ đến ông ấy. Con đường đưa ta đã một lần đưa ta từ mái chòi của người đến một đời sống mới mà bây giờ đã cũ và chết. Con đường hiện tại của ta, cuộc đời mới của ta cũng sẽ bắt đầu từ đấy!
Chàng thương mến nhìn dòng nước chảy, nhìn màu xanh trong suốt, những đường pha lê vẽ nên bức tranh thần tình trong lòng nước. Chàng trong thấy những viên ngọc ngời sáng nổi lên từ đáy sâu, những bọt nước bơi lội trên tấm gương, bấu trời xanh phản chiếu trong bọt nước... Con sông nhìn chàng bằng trăm ngàn đôi mắt màu xanh lục, trắng, màu pha lê, màu xanh da trời. Chàng yêu dòng sông này biết bao, nó thật quyến rũ và chàng đầy cảm ơn đối với nó. Chàng nghe trong tim tiếng nói của thức tỉnh nói với chàng:
- "Hãy yêu dòng sông này, ở bên nó và học với nó". Phải, chàng muốn học nơi nó, chàng muốn lắng nghe nó. Chàng thấy dường như bất cứ ai hiểu được dòng sông và những huyền bí của nó sẽ hiểu được nhiều điều hơn nữa, nhiều điều huyền bí, tất cả mọi huyền bí.
Nhưng hôm nay chàng chỉ mới thấy một điều bí mật của con sông, điều bí mật đã đập vào trong tâm trí chàng. Chàng thấy dòng sông vẫn tiếp tục chảy nhưng nó vẫn luôn luôn ở đấy, luôn luôn là dòng sông ấy trước mắt chàng, tuy nhiên mỗi lúc nó mỗi mới. Ai có thể hiểu được, quan niệm được điều này? Chàng không hiểu được, chàng chỉ trực nhận một mối hoài nghi, một ký ức lờ mờ, và những tiếng nói thiêng liêng.
Tất Đạt đứng dậy, cơn đói cồn cào đang trở thành không thể chịu được. Chàng khó nhọc đi lang thang dọc theo bờ sông, lắng nghe tiếng nước vỗ, lắng nghe cái đói đang vò xé thân thể chàng.
Khi chàng đến bến, chiếc đò đã đợi sẵn và người lái đò đã một lần đưa chàng Tất Đạt trai trẻ qua sông, đang đứng trên đò. Tất Đạt nhận ra ông ngay. Ông ta cũng già đi rất nhiều.
- Nhờ ông đưa tôi sang sông? Chàng hỏi.
Người lái đò ngạc nhiên thấy người đàn ông sang trọng như thế đi bộ một mình, mời chàng lên thuyền và rời bến. Tất Đạt bảo:
- Ông đã chọn một cuộc sống thần tiên. Sống bên dòng sông này và chèo thuyền trên sông hàng ngày hẳn là thích thú lắm.
Người lái đò đẩy nhẹ mái đò mỉm cười:
- Rất thú vị, đúng như ngài nói, nhưng không phải cuộc sống nào, công việc nào cũng thú vị hay sao?
- Có lẽ, nhưng tôi thèm khát công việc của ông.
- Ồ;, ông sẽ mất hứng thú vì nó. Nó không phải là công việc của những người ăn mặc đẹp.
Tất Đạt cười:
Hôm nay tôi cũng bị phê bình qua phục sức và nhìn với sự nghi ngờ. Ông có thể nhận những quần áo mà tôi thấy rất phiền phức này không? Vì tôi phải nói với ông rằng tôi không có tiền để trả cho ông.
Người lái đò cười lớn:
- quý ông nói đùa chứ.
- Tôi không đùa, ông bạn ạ. Trước kia đã có lần ông đưa tôi sang sông này không lấy tiền, vì thế hôm nay tôi cũng xin ông làm như thế và lấy quần áo của tôi vậy.
- Và rồi quý ông tiếp tục đi trần truồng sao!
- Tôi không muốn đi thêm nữa. Tôi muốn nếu ông cho tôi một ít đồ cũ và để tôi ở đây như người phụ tá của ông, hay hơn nữa, người học nghề của ông, vì tôi phải học cách lái đò.
Người lái đò đăm đăm nhìn người khách lạ rất lâu:
&n |
Nguồn:
admin |
Số người xem:
2903
In Bài Này
Xem Góp Ý
Góp Ý
|
|
|
|
|
|
|
Những
Bài cùng Thể Loại :
|
|
Kinh Pháp Cú
|
|
|