Trang Chủ Chương Trình Phát Thanh Pháp Âm Quà Tặng Âm Nhạc Hình Ảnh Sinh Hoạt Vài Dòng Lưu Niệm Phim Truyện Phật Giáo và Phim Lễ Hội Tu Viện Hương Nghiêm Web Master
  Đức Phật dạy :  Quá khứ không truy tìm, Tương lai không ước vọng; Quá khứ đã đoạn diệt, Tương lai thì chưa đến; Chỉ có pháp hiện tại, Tuệ quán chính ở đây; Không động không rung chuyển, Biết vậy nên tu tập
      Giới Thiệu
      Tin Tức Sinh Hoạt
      Kinh Tạng
      Luật Tạng
      Luận Tạng
      Phật Học Căn Bản
      Tư Tưởng Phật Học
      Lịch Sử Phật Giáo
      Thiền Học Phật Giáo
      Triết Học Phật Giáo
      Văn Học Phật Giáo
      Giáo Dục Phật Giáo
      Nghi Lễ Phật Giáo
      Từ Bi Foundation
      GĐPT Huyền Quang
      Truyên Phật Giáo
Nhập Từ khóa cần tìm:
Xin nhập Tiếng Việt đã có sẳn:
    
Tin Cập Nhật
Tin Tức Phật Giáo Tuần Thứ 2 Tháng 12 Năm 2024
Tin Tức Phật Giáo Tuần Thứ 1 Tháng 12 Năm 2024
Tin Tức Phật Giáo Tuần Thứ 3 Tháng 11 Năm 2024
Tin Tức Phật Giáo Tuần Thứ 2 Tháng 11 Năm 2024
Tin Tức Phật Giáo Tuần Thứ 1 Tháng 11 Năm 2024
Tin Tức Phật Giáo Tuần Thứ 4 Tháng 10 Năm 2024
Tin Tức Phật Giáo Tuần Thứ 3 Tháng 10 Năm 2024
Tin Tức Phật Giáo Tuần Thứ 1 Tháng 10 Năm 2024
Tin Tức Phật Giáo Tuần Thứ 2 Tháng 9 Năm 2024
Tâm Thư Cứu Trợ
      Trang Chi Tiết
Cỡ chữ:  Thu nhỏ Phóng to
Chữ Hiếu Của Người Xuất Gia
Tác giả: Thích Nhuận Ân
     

     Cứ mỗi độ thu về, mỗi người chúng ta dù là một Phật tử hay đơn thuần chỉ là tín đồ của một tôn giáo nào đi nữa, không ai lại không nhớ đến một ngày thiêng liêng và trọng đại, đó chính là ngày lễ Vu-lan – Rằm tháng bảy.
Thật vậy, ngày Vu-lan không chỉ là ngày lễ hội văn hóa truyền thống đặc thù của dân tộc Việt Nam, mà nó còn thể hiện truyền thống đạo đức của người con dân Việt Nam đối với cha mẹ của mình.

Nói đến Vu-lan người ta thầm liên tưởng đến ngày hiếu, ngày mà mỗi người con chúng ta gởi gắm vào đấy tất cả tâm tư và nỗi nhớ về công ơn sanh thành dưỡng dục.
Lâu nay đã có bao bài viết, bao tác phẩm, bao kiệt tác bất hủ nói lên công ơn hai đấng sanh thành, cũng như bổn phận của người con hiếu đối với cha mẹ. Nhưng những phần được đề cập ấy, đa số chỉ nói đến bổn phận của người Phật tử tại gia. Chính vì lẽ đó, đã không ít người xuất gia cho rằng, chữ Hiếu chỉ dành riêng cho người Phật tử taïi gia, còn chúng ta, những người xuất gia là những bậc xuất trần, đã cắt ái từ thân, không còn bổn phận với cha mẹ nữa. Nhưng thật ra, nói như vậy là đã quên nghĩ đến việc thân này từ đâu mà có. Phải chăng nhờ vào sự cưu mang và nuôi dưỡng của cha mẹ ?
Cũng vậy, quả vị Vô thượng Bồ-đề mà Ðức Phật chứng đạt, một phần là nhờ có những duyên lành này mà được thành tựu. Vì vậy, Ngài dạy rằng: “Hiếu thuận như một nguyên tắc đạo đức, nó trở thành mọi giới điều buộc mọi người phải tuân giưõ”. Trong đó, cha mẹ là nhân duyên đầu tiên và trước hết.
Ðiều ở đây muốn nói, chính là vấn đề hàng xuất gia báo hiếu không phải bằng vật chất, hay những món ngon vật lạ dâng cúng cho cha mẹ như quan niệm thường tình ở thế gian. Bổn phận chính đáng của chúng ta ngoài những việc ấy là đem lại cho cha mẹ chánh kiến và chánh tín đối với ngôi Tam bảo, hướng dẫn cha mẹ vào con đường giải thoát, xa lìa sanh tử khổ đau. Cách báo hiếu ấy, đối với người xuất gia là một việc làm thiết thực đúng theo lời Phật dạy và có nhiều thuận duyên hơn cả. Trong Tăng Chi Bộ Kinh, Ðức Phật đã dạy: “Những ai đền ơn bằng cách nuôi dưỡng, cúng dường cha mẹ với của cải, vật chất, tiền bạc,... thời không bao giờ đủ trả ơn cho cha mẹ. Nhưng này các Tỳ-kheo, ai đối với cha mẹ không có lòng tin thì khuyến khích cho cha mẹ an trú vào lòng tin. Ðoái với cha mẹ theo ác giới thì khuyến khích hướng dẫn cha mẹ an trú vào thiện giới... Cho đến như vậy, này các Tỳ-kheo, tức là làm đủ và trả ơn đủ cho cha và mẹ.”
Thật vậy, trong xã hội ngày nay, không ít những bậc cha mẹ đang sống trong giàu sang, tiện nghi đầy đủ do con cái mang lại. Thế nhưng hàng ngày hàng giờ họ phải sống trong tâm trạng khổ đau bởi sự ràng buộc của tiền tài vật chất và dường như sự ràng buộc ấy dần đã trở thành một phần cuộc sống của họ từ bao giờ.
Người xuất gia tuy không có đầy đủ phương tiện vật chất như những người thế tục, nhưng chúng ta luôn sống trong niềm vui của tỉnh thức, vì đã đổi những vật chất bình thường để nhận lấy những gì cao quý hơn, đó là sự giải thoát và an lạc, để rồi cùng hướng dẫn cha mẹ trở về an trú trong niềm an lạc vô biên của hiện tại và tương lai.
Ngược dòng thời gian của lịch sử, chúng ta sẽ thấy một hình ảnh vô cùng cao đẹp của Ðức Từ phụ Thích Ca Mâu Ni, khi còn là một Thái tử ở vương triều. Dầu đang sống trong cung vàng điện ngọc, vợ đẹp con ngoan, bên sự thương yêu chìu chuộng của bậc song thân khả kính, nhưng Ngài đã từ bỏ tất cả để đổi lấy một cuộc sống bình thường giản dị, hầu tìm ra con đường giải thoát và giác ngộ. Với quan niệm thường tình, có lẽ một số người sẽ vội cho rằng Ngài thật bất hiếu vô tâm, vì đã ra đi để lại sau lưng hai đấng sanh thành đang mỏi mòn thất vọ

Nguồn: admin
Số người xem: 3978      In Bài Này     Xem Góp Ý     Góp Ý
    Những Bài cùng Thể Loại :
Cảm Niệm Mùa Vu Lan - Báo Hiếu, Đền Ơn
Sức mạnh nội tâm và sự vi diệu của lòng từ
Áp dụng lời Phật dạy trong thời buổi kinh tế khủng hoảng
Đức Đạt Lai Lạt Ma: Hỏi và Đáp
Vai Trò Của Phật Giáo Trong Việc Giáo Dục Thiếu Niên
Chuyện Làng Mai: Có Một Đạo Phật Như Thế
Suy Nghĩ Về Hướng Giáo Dục Cho Tuổi Trẻ
Hư Tâm Học Đạo
Sức Khỏe và Tuổi Thọ Con Người Qua Lăng Kính Phật Giáo
Tiêu Chí Về Sự Thuyết Pháp
1 2 3 4
Kinh Pháp Cú
Nếu thấy bậc hiền trí,
Chỉ lối và khiển trách,
Như chỉ chỗ chôn vàng,
Hãy thân cận người trí!
Thân cận người như vậy,
Chỉ tốt hơn, không xấu
Những người hay khuyên dạy,
Ngăn người khác làm ác,
Được người hiền kính yêu,
Bị người ác không thích.
Chớ thân với bạn ác,
Chớ thân kẻ tiểu nhân,
Hãy thân người bạn lành,
Hãy thân bậc thượng nhân.
Pháp hỷ đem an lạc,
Với tâm tư thuần định,
Người trí thường hoan hỷ,
Với pháp bậc Thánh thuyết.
Người trị thủy dẫn nước,
Kẻ làm tên nắn tên,
Người thợ mộc uốn gỗ,
Bậc trí nhiếp tự thân.
Như đá tảng kiên cố,
Không gió nào lay động,
Cũng vậy, giữa khen chê,
Người trí không dao động.
Như hồ nước sâu thẳm,
Trong sáng, không khuấy đục,
Cũng vậy, nghe chánh pháp,
Người trí hưởng tịnh lạc.
Người hiền bỏ tất cả,
Người lành không bàn dục,
Dầu cảm thọ lạc, khổ ,
Bậc trí không vui buồn.
Không vì mình, vì người,
Không cầu được con cái,
Không tài sản quốc độ,
Không cầu mình thành tựu,
Với việc làm phi pháp,
Vị ấy thật trì giới,
Có trí tuệ đúng pháp.
Ít người giữa nhân loại,
Đến được bờ bên kia,
Còn số người còn lại
Xuôi ngược chạy bbờ này.
Nhữngg ai hành trì pháp,
Theeo chánh pháp khéo dạy,
Sẽ đến bờ bên kia,
Vượt ma lực khó thoát.
Kẻ trí bỏ pháp đen,
Tu tập theo pháp trắng,
Bỏ nhà sống không nhà,
Sống viễn ly khó lạc.
Hãy cầu vui niết bàn,
Bỏ dục, không sở hữu,
Kẻ trí tự rữa sạch,
Cấu uế từ nội tâm.
Những ai với chánh tâm,
Khéo tu tập giác chi,
Từ bỏ mọi ái nhiễm,
Hoan hỷ không chấp thủ,
Không lậu hoặc sáng chói,
Sống tịch tịnh ở đời.
Trang Chủ   P.T Pháp Âm  Âm Nhạc  Gởi Thiệp  Hình Ảnh  Lưu Niệm  Phim Truyện
Copyright@2006 - Trung Tâm Phật Giáo - Chùa Việt Nam
10002 Synott Rd, Sugar Land, Texas 77478 .Điện Thoại (281) 575-0910